Một
doanh nhân thành đạt, tuổi đã ngoài năm mươi, đọc báo, xem đài thấy các
vị lãnh đạo rủ nhau đi thăm những người già trăm tuổi ở địa phương mình
mới sực nhớ nhà mình cũng có… “nuôi” một người già hơn chín chục.
Công ty ông thỉnh thoảng cũng có tổ
chức đi thăm chỗ này chỗ nọ, tặng quà cáp cho người này người kia, phát
biểu những lời hay ý đẹp, thế nhưng người già ở nhà sao mà khó… “tiếp
cận” quá. Ông thắc mắc sao lúc này quanh ta thấy nhiều người già quá
vậy. Già thì mắt kém, tai lãng, đi lại khó khăn, mọi thứ lệ thuộc… nên
dễ phiền lòng. Chút thì giận hờn. Chút thì trách cứ. Con cháu hiếu thảo
cũng ba điều bốn chuyện rồi vội vã… lỉnh ngay! Người già cô độc càng cô
độc.
Lúc nào cũng đang như “Gặm một khối
căm hờn trong cũi sắt”… Lẩm cẩm, lặp đi lặp lại mãi một chuyện. Mới bắt
đầu nói thì con cháu đã biết tỏng chuyện gì, có thể kể tiếp vanh vách
không sai. Chuyện mới thì quên. Chuyện xưa thì nhớ. Lúc nào cũng nhắc
lại quá khứ “hào hùng”. Lúc nào cũng chịu không nổi đám trẻ. Ông muốn có
được nghệ thuật để "tiếp cận" với những người cao tuổi. Người ta đã
khuyên doanh nhân trên làm những điều dưới đây:
Khi “tiếp cận” các cụ, đừng xuất hiện
đột ngột đầu giường dễ làm họ giật mình. Phải lên tiếng, hỉ hả hịch hạc
đôi ba câu để đánh động, tạo sự chú ý trước khi xuất hiện. Trí não các
cụ không bắt nhịp nhanh như hồi còn trẻ được, phải có thời gian để “định
thần”, tập trung chú ý rồi mới khởi sự giao tiếp được..
Khi đứng hoặc ngồi thì chọn khoảng
cách đủ gần để có thể nắm tay, ôm vai. Truyền thông không lời có thể nói
lên nhiều điều hơn ta tưởng. Mắt kém, nên cảm nhận qua tiếp xúc sẽ rất
tốt. Nhớ luôn đứng phía đối diện, ngang tầm mắt. Như vậy, các cụ có thể
nhìn vào môi mấp máy mà biết ta đang “nói hành nói tỏi” gì, có thể nhìn
vào mắt mà biết ta đang nghĩ gì, định “dở trò gì”. Do vậy, khi tiếp xúc
nên giữ nét mặt vui tươi, ân cần, thực sự quan tâm chớ không phải quấy
quá cho xong!
Môi trường tiếp xúc cần yên tĩnh, các
cụ mới dễ tập trung, dễ nhìn, dễ nghe. Nơi đông đúc ồn ào, nhộn nhạo, dễ
gây hoang mang, mất tập trung. Lúc nói chỉ nên một người nói. Không nên
tay xách nách mang, quơ tay múa chân lúc nói dễ gây rối trí.
Ánh sáng phải vừa đủ để có thể nhìn
mắt, nhìn môi người nói. Tránh đứng trong bóng tối. Giảm bớt ánh sáng
nếu thấy quá chói. Mắt các cụ yếu, chói quá thì đồng tử sẽ co nhỏ, không
nhìn thấy gì, nhất là ở người có bệnh cườm già.
Tránh nói to tiếng. Tránh hét vào tai
các cụ. Nếu có mang máy nghe, phải đảm bảo máy đã mở, còn pin, đang hoạt
động tốt. Nên nói chậm rãi và rõ ràng. Lúc nói phải nhìn vào trong mắt.
Nói vừa đủ lớn nhưng không được hét to. Không được quát.
Dùng những từ đơn giản, cụ thể, những
câu ngắn gọn. Lặp lại đôi ba lần nếu cần. Khi cảm thấy các cụ chưa hiểu
thì phải nói cách khác, dùng từ khác, cấu trúc câu khác cho dễ hiểu, dễ
nghe hơn.
Mỗi lần chỉ nói một ý, một việc. Các
cụ không thể cùng lúc nắm nhiều ý, nhiều thông tin, sẽ bị “nhiễu”. Mỗi
lần hỏi một việc. Hỏi xong phải đợi một lúc để các cụ có thì giờ tập
trung, ngẫm nghĩ và tìm từ diễn đạt. Thỉnh thoảng nên nhắc lại các ý
chính. Tóm tắt cho dễ nhớ. Thường các cụ không tiện hỏi lại, sợ “quê”!
Cần dặn dò gì thì ghi ra giấy. Chữ phải rõ, to, chân phương, dễ đọc.
Sẵn sàng chấp nhận sự nhầm lẫn, sai
sót, quên trước quên sau của các cụ. Sẵn sàng chấp nhận những cơn nóng
giận, bực dọc bất thường của các cụ! Cuộc tiếp xúc nhiều khi rơi vào
thất bại. Sẵn sàng… đợi một dịp khác, lúc khác, thuận lợi hơn! Bởi vì có
lúc các cụ rất dễ thương!
Cách ta đối xử với các cụ thế nào thì con cháu sẽ đối xử với ta như thế.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét