Khoảng chục phụ nữ lớn tuổi ngồi bên trong ngôi nhà màu
hồng nằm trên một con đường đất hẹp ở khu ngoại ô bụi bặm của thủ đô
Jakarta. Họ cùng nhau may vá, làm bánh và trò chuyện.
Mới
liếc nhìn qua, trông họ giống một nhóm những phụ nữ có tuổi thường
thấy, nhưng đôi má hõm xuống và những nếp nhăn trên gương mặt họ lại
mách bảo về những câu chuyện thương tâm.
Tất cả họ đều là "waria", một thuật ngữ được dùng để
chỉ người chuyển giới ở Indonesia và ngôi nhà mà họ đang sống này được
các nhà hoạt động ca ngợi là ngôi nhà đầu tiên dành cho những người đã
có tuổi trong cộng đồng chuyển giới.
Từ "waria" là sự kết hợp của từ phụ nữ (wanita) và đàn
ông (pria) trong tiếng Indonesia. Nó được dùng để miêu tả một bản sắc
giới tính, dù thường là đề cập đến những người có vẻ ngoài đàn ông nhưng
bên trong lại là phụ nữ, và được áp dụng bất kể người đó đã trải qua
phẫu thuật và tiêm hooc môn chuyển giới hay chưa.
Ngôi nhà chung
Ngôi nhà dành cho người già chuyển giới này là điển
hình cho những mâu thuẫn ở một đất nước mà cho đến cách đây hai năm,
chính phủ vẫn đưa ra phương châm rằng những người chuyển giới bị bệnh
tâm thần.
Như một phần trong những nỗ lực nhằm hướng đến sự công
nhận của xã hội, chính phủ Indonesia từ tháng sau sẽ bắt đầu hỗ trợ cho
nhà của người già chuyển giới một chương trình dinh dưỡng cơ bản, đồng
thời cấp vốn làm ăn cho 200 người chuyển giới trong thành phố.
Tuy nhiên, hầu hết nguồn ngân sách để hỗ trợ cho ngôi
nhà chung này xuất phát từ người sáng lập nó, Yulianus Rettoblaut, một
phụ nữ chuyển giới và là một nhà hoạt động có tiếng tăm được biết đến
với biệt danh Má Yuli, người đã biến nhà riêng của mình thành ngôi nhà
chung của người chuyển giới hồi năm ngoái.
"Chúng tôi tập trung vào những người chuyển giới có
tuổi, vì các tổ chức phi chính phủ thường chỉ chú trọng vào những người
trẻ tuổi", người phụ nữ 51 tuổi nói. Bà Yuli nảy ra ý tưởng này sau khi
chứng kiến nhiều người đồng cảnh ngộ với mình lang thang trên đường phố
trong bệnh tật, thất nghiệp và nghèo khổ.
Trong khi một số người chuyển giới tìm được chỗ đứng
của mình trong nước với vai trò như dẫn chương trình, thì hầu hết người
chuyển giới già ở quốc gia lớn nhất Đông Nam Á với 240 triệu dân này đều
bị người thân hắt hủi và không quan tâm.
"Cuộc sống của họ khó khăn lắm, nhiều người thậm chí
còn rất đói khổ. Họ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài ngủ dưới gầm cầu",
bà Yuli nói.
Vì vậy, dù thiếu thốn nhưng bà Yuli vẫn cố gắng cung
cấp cho mọi người đủ ba bữa ăn một ngày và cho họ học may vá, làm bánh
và làm tóc nếu họ không có nghề nghiệp. 12 người cùng chen chúc ngủ trên
những chiếc đệm cũ trong một phòng ngủ nằm trên cầu thang dốc và hẹp.
Khi bà Yuli không kiếm đủ 350.000 rupiah (36 USD) một
ngày để nuôi cả nhà, bà sẽ tổ chức các buổi biễn diễn trên đường phố với
những màn múa hát của những người chuyển giới trong nhà. Dù đã lớn
tuổi, họ vẫn mong muốn được làm việc để kiếm sống khi còn có thể.
Bà Yuli cho biết có 70 nhà thờ tại Jakarta ủng hộ cho
những người bạn của bà, cho họ tạm trú trong lúc lụt lội, nhưng chỉ có 4
nhà thờ hỗ trợ tiền.
Dù còn nhiều khó khăn lớn, bà vẫn hy vọng một ngày có
thể đưa cả 800 người già chuyển giới của Jakarta về đây và mở rộng căn
nhà ra khoảng sân trống bên cạnh.
Bà Yoti Oktosea, 70 tuổi, từng là gái mại dâm. Ảnh: AFP
|
Quấy rối và kỳ thị
Theo ước tính, Indonesia hiện có 35.000 người chuyển
giới, nhưng các nhà hoạt động cho rằng con số này phải cao hơn nhiều.
Phần lớn họ đều là mục tiêu quấy rối và bắt nạt, dù xã hội đang ngày một
cởi mở hơn với họ.
Sự phân biệt đối xử đẩy nhiều người vào con đường mại
dâm, làm gia tăng tỷ lệ nhiễm HIV trong người chuyển giới từ 6% lên 34%
trong 10 năm 1997-2007 ở Jakarta.
Ở tuổi 70, Yoti Oktosea là phụ nữ chuyển giới từ đàn
ông và là một trong những người đang sống ở nhà của bà Yuli. Mặc quần
sooc ngang gối và áo phông rộng thùng thình, bà tự hào khoe một tấm ảnh
chụp thời còn trẻ.
Thời đó, bà là một gái mại dâm đắt khách, nhưng "bây giờ mọi thứ xuống cấp rồi", bà cười lớn.
Má Yuli cũng từng là gái mại dâm suốt 17 năm nhưng đã
kịp bỏ nghề để làm lại cuộc đời, trở thành người chuyển giới đầu tiên có
bằng luật của một trường đại học Hồi giáo ở tuổi 46.
Dù không xóa bỏ được sự kỳ thị của phần đông xã hội,
những tia sáng le lói vẫn mang đến hy vọng cho cộng đồng người chuyển
giới của bà Yuli.
Năm 2008, trường Hồi giáo đầu tiên dành cho người
chuyển giới dạy về cầu nguyện và kinh Quran mở cửa. Và sự thành lập ngôi
nhà chung của bà Yuli là một thắng lợi nữa của cộng đồng "waria".
0 nhận xét :
Đăng nhận xét